Ở nước nọ có một nhà buôn đồ cổ. Buổi tối hôm đó anh ta tiếp một người bạn mới quen là một người sưu tầm đồ cổ.
Hàn huyên một chặp, nhà buôn khoái trí khoe với người bạn mới mấy thứ đồ cổ đắt giá nhất của mình. Người bạn mới cứ trầm trồ khen hoài. Đêm khuya, Nhà buôn đưa bạn vào phòng khách nghỉ, không quên khóa cửa và buộc con chó ở ngoài canh chừng.
Quãng nửa đêm, người khách đó cuỗm mấy thứ đồ cổ quý định trốn đi, đâu ngờ bị chủ nhà phát giác, hai bên đánh lộn nhau. Con chó lại cắn bị thương chủ nhà, làm cho anh chàng ăn cắp trốn chạy được!
Nhà buôn đồ cổ cuống lên gọi điện thoại báo cảnh sát tới hiện trường. Công ty bảo hiểm tài sản cũng cử người đến. Nếu quả thực bị mất trộm thì nhà buôn đồ cổ sẽ được bồi thường một món tiền, theo quy định.
Từ hiện trường nhân viên công ty bảo hiểm xem xét, thấy rõ là nhà buôn đồ cổ bị mất cắp thật. Nhưng vấn đề ở chỗ là vì sao anh ta lại bị chó nhà mình cắn bị thương? Nhà buôn đồ cổ cũng chẳng lý giải nổi điều đó cho thật rõ ràng.
Nhân viên Công ty bảo hiểm nói:
- Việc này thật chẳng hợp lý, hợp tình gì cả! Từ xưa tới nay có bao giờ chó được huấn luyện chu đáo lại đi cắn chủ nhà! Vụ án này thật khó tin quá! Công ty chúng tôi không nhận bồi thường cho chủ nhà buôn đồ cổ đâu!
Vị cảnh sát trưởng chú ý tới chiếc áo ngủ bị cắn xé rách bươm, lại nhìn thấy con chó cứ quẩn quanh chiếc áo ngủ ấy bỗng vỡ lẽ ra. Ông ta hỏi:
- Ông chủ hiệu buôn hãy xem kỹ xem chiếc áo ngủ này có phải của ông không?
Nhà buôn nhặt chiếc áo ngủ, lật đi lật lại xem kỹ, kêu lên:
- Ủa! Không! Đây không phải là chiếc áo ngủ của tôi. Áo ngủ của tôi có hai bông hoa thêu ở hai ống tay áo, do con gái tôi thêu mà!
Vị cảnh sát trưởng mỉm cười, nói:
- Thế là rõ rồi! Các người đánh nhau ở trong đêm tối mà chó thì chỉ theo dấu mùi ở chiếc áo mà cắn xé. Chiếc áo ngủ này là do tên kẻ trộm tráo với áo ngủ của ông trước khi nó hành sự. Nó đã có sự sắp đặt như thế. Cho nên, không nghi hoặc gì nữa, đây là vụ mất trộm thật sự.
Về sau, tên kẻ trộm cũng bị bắt. Hắn đúng là tên chuyên trộm cắp đồ cổ.Ở nước nọ có một nhà buôn đồ cổ. Buổi tối hôm đó anh ta tiếp một người bạn mới quen là một người sưu tầm đồ cổ.
Hàn huyên một chặp, nhà buôn khoái trí khoe với người bạn mới mấy thứ đồ cổ đắt giá nhất của mình. Người bạn mới cứ trầm trồ khen hoài. Đêm khuya khoắt, Nhà buôn đưa bạn vào phòng khách nghỉ, không quên khóa cửa & buộc con chó ở ngoài canh chừng.
Quãng nửa đêm, người khách đó cuỗm mấy thứ đồ cổ quý định trốn đi, đâu ngờ bị gia chủ phát giác, hai bên đánh lộn nhau. Con chó lại cắn bị thương chủ nhà, khiến cho anh chàng ăn trộm trốn chạy được!
Nhà buôn đồ cổ cuống lên gọi điện thoại báo cảnh sát tới hiện trường. Công ty bảo hiểm của cải cũng cử người đến. Nếu quả thực bị mất trộm thì nhà buôn đồ cổ sẽ được đền bù một món tiền, theo quy luật.
Từ hiện trường nhân viên công ty bảo hiểm xem xét, thấy rõ là nhà buôn đồ cổ bị mất cắp thật. Nhưng vấn đề ở chỗ là tại sao anh ấy lại bị chó nhà mình cắn bị thương? Nhà buôn đồ cổ cũng chẳng lý giải nổi điều đó cho thật minh bạch.
Nhân viên Công ty bảo hiểm nói:
- Sự việc này thật chẳng hợp lý, hợp tình gì cả! Từ xưa tới nay có bao giờ chó được rèn luyện cẩn thận lại đi cắn chủ nhà! Sự việc án này thật khó tin quá! Công ty chúng tôi khước từ đền bù cho chủ nhà buôn đồ cổ đâu!
Vị cảnh sát trưởng chú ý tới chiếc áo ngủ bị cắn xé rách bươm, lại nhìn thấy con chó cứ quẩn quanh chiếc áo ngủ ấy bỗng vỡ lẽ ra. Ông ta hỏi:
- Ông chủ hiệu buôn hãy xem kỹ xem chiếc áo ngủ này có phải của ông không?
Nhà buôn nhặt chiếc áo ngủ, lật đi lật lại xem kỹ, kêu lên:
- Ủa! Không! Đây không phải là chiếc áo ngủ của tôi. Áo ngủ của tôi có hai bông hoa thêu ở hai ống tay áo, do con gái tôi thêu mà!
Vị cảnh sát trưởng mỉm cười, nói:
- Thế là rõ rồi! Những người đánh nhau có trong đêm tối mà chó thì chỉ theo dấu mùi ở chiếc áo mà cắn xé. Chiếc áo ngủ này là do tên kẻ trộm tráo với áo ngủ của ông trước khi nó hành sự. Nó đã có sự sắp đặt như thế. Do thế, không nghi hoặc gì nữa, đây sẽ là vụ mất trộm thật sự.
Về sau, tên kẻ trộm cũng bị bắt. Hắn đúng là tên chuyên lấy trộm đồ cổ.