Vợ bảo tôi vô tâm, vô trách nhiệm, việc gì làm cũng sai, lý lẽ của cô ấy rất sắc bén và rõ ràng. Chỉ sau vài lần cãi nhau, thậm chí cả qua tin nhắn tôi đã biết mình chẳng thể nào nói lại được cô ấy nên đâm ra cáu bẳn.
Tôi và vợ bằng tuổi, yêu khoảng nửa năm rồi cưới, trước đó cũng quen nhau gần một năm vì hai công ty ở gần. Vợ có một gia đình cơ bản, mẹ làm giáo viên, bố làm ở ủy ban. Trước khi làm gần công ty tôi, vợ từng đi dạy học. Tôi rất thích sự nhẹ nhàng, nghiêm chỉnh ở cô ấy. Đến gần ngày lấy nhau, tôi mới được vợ cho hôn, ôm ấp. Sau khi lấy nhau về, cô ấy có bầu ngay. Tôi thực sự hạnh phúc với gia đình nhỏ bé của mình.
Cứ như thế năm năm trôi qua, vợ lần lượt sinh cho tôi hai đứa con trai kháu khỉnh. Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu chúng tôi không liên tiếp xảy ra mâu thuẫn, vợ thay đổi hoàn toàn tính cách từ một cô gái hiền lành nhẹ nhàng ngây thơ trở nên ngang ngạnh, luôn chỉ trích tôi. Không nói chuyện với nhau thì thôi, cứ nói là vợ chồng lại cãi vã vì không hề hợp nhau về quan điểm. Ban đầu tôi coi đó là chuyện bình thường vì vợ chồng mới lấy chưa hiểu nhau, lúc nào chả mâu thuẫn. Càng về sau tôi càng ác cảm với vợ và thấy mình thực sự thua kém cô ấy về nhiều mặt.
Vợ khác hoàn toàn tôi về môi trường sống. Nếu cô ấy được bố mẹ cưng chiều, chỉ ăn học, đọc sách thì tôi lớn lên trong cảnh nhà khó khăn, bố mẹ đều lao động phổ thông, vất vả, ăn uống rất tiết kiệm. Tôi thường khuyên vợ chi tiêu có mức độ vì sống chung nên phải giữ ý, cô ấy lại toàn làm ngược lại, mua gì cũng mua nhiều. Cô ấy rất thoáng trong chi tiêu và mua quà cho mọi người, thường bảo: Cái gì mua cho người khác thì không tiếc, nhất là mua cho bố mẹ hai bên. Dần dần tôi cũng quen và chẳng ý kiến gì.
Sống bên cô ấy hàng ngày, tôi nhìn thấy nhiều biểu hiện từ con người vợ mà thấy khó chấp nhận. Cô ấy đọc rất nhiều truyện, sách một cách chăm chú. Vốn hiểu biết của vợ về kiến thức rất nhiều, hầu như hỏi đến cái gì cũng biết, cũng hiểu. Tôi hầu như không bao giờ sờ đến quyển sách và chả quan tâm đến những điều đó. Cô ấy học thêm cả ngoại ngữ mỗi tối đi ngủ, đọc xì xồ tôi chẳng hiểu gì. Tôi yên vị và chấp nhận làm ở công ty được bảy năm với mức lương thấp vì bằng cấp không đến đâu, trong khi đó vợ nhảy hết công ty nọ đến công ty kia để tìm mức lương cao hơn với vô số bằng cấp trong tay.
Sống bên cô ấy hàng ngày, tôi nhìn thấy nhiều biểu hiện từ con người vợ mà thấy khó chấp nhận. Cô ấy đọc rất nhiều truyện, sách một cách chăm chú. Vốn hiểu biết của vợ về kiến thức rất nhiều, hầu như hỏi đến cái gì cũng biết, cũng hiểu. Tôi hầu như không bao giờ sờ đến quyển sách và chả quan tâm đến những điều đó. Cô ấy học thêm cả ngoại ngữ mỗi tối đi ngủ, đọc xì xồ tôi chẳng hiểu gì. Tôi yên vị và chấp nhận làm ở công ty được bảy năm với mức lương thấp vì bằng cấp không đến đâu, trong khi đó vợ nhảy hết công ty nọ đến công ty kia để tìm mức lương cao hơn với vô số bằng cấp trong tay.
Điều khó chịu nhất là vợ thể hiện sự “uyên bác” của mình rõ ràng nhất trong khi tranh cãi với tôi. Cô ấy thường bảo tôi vô tâm, vô trách nhiệm, không biết quan tâm đến ai, việc gì làm cũng sai, lý lẽ của cô ấy rất sắc bén và rõ ràng. Chỉ sau vài lần cãi nhau, thậm chí cả qua tin nhắn tôi đã biết mình chẳng thể nào nói lại được cô ấy nên đâm ra cáu bẳn. Tôi thường xuyên dọa đánh và đã tát vợ hai lần vì cảm giác bực tức đó.
Hầu như trong 5 năm trời chung sống, cô ấy thường tự mình quyết định mọi thứ: chăm con thế nào, chuyển công ty gì, mua vật dụng trong nhà và đòi ra ăn riêng dù vẫn sống cùng nhà với bố mẹ tôi. Tôi không khuyên được vợ dù rất muốn cô ấy dừng lại mọi việc vợ muốn làm. Tôi cảm thấy mình chẳng có quyền hành gì trong nhà và cô ấy. Tôi càng ngày càng chán trường, thường về muộn, lê la với bạn bè. Vợ lại khó chịu, chỉ trích tôi nhiều hơn. Tôi luôn cảm thấy kém cỏi so với vợ cả về trình độ, nhận thức, cô ấy giống như mẹ tôi hơn là vợ tôi. Làm thế nào để tôi thoát khỏi tình trạng này?
Sơn