Nhiều lúc tôi có suy nghĩ những phụ nữ 30 như chúng tôi sao phải “khổ” thế. Về quê nhiều người cứ dòm ngó, to nhỏ “Không biết nhỏ đó ăn ở sao mà không thằng nào dám rước”; “Chắc nó sao đó nên không ai ngó”.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một tỉnh miền Tây Nam Bộ. Gia đình lúc bấy giờ không mấy khá giả nhưng ba mẹ vẫn lo cho tôi ăn học đến nơi đến chốn. Sau khi tốt nghiệp ra trường tôi xin về quê làm đúng chuyên ngành nhưng vì môi trường không phù hợp nên sau một năm công tác lại quay về Sài Gòn và tìm được một việc làm ổn định cho đến nay mặc dù không đúng chuyên ngành tôi học 100%. Trong thời gian đi làm tôi có quen và yêu hai người nhưng vì nhiều lý do nên chúng tôi không thể đến được với nhau.
Nói về người thứ nhất: Do tôi làm ở Sài Gòn còn anh công tác tại một tỉnh khác của miền Tây, anh nói quá xa nhau nên sợ mất tôi, vì thế ghen vô cùng, nhiều người xung quanh gọi anh là cuồng ghen hay ghen bệnh hoạn. Điều quan trọng là tôi phát hiện ra tuy anh ghen nhưng đằng sau lưng tôi lại quen người con gái khác “dự trữ” vì gia đình anh nói tuổi chúng tôi không thể đến với nhau (anh không nói tôi biết về chuyện này). Khi phát hiện ra sự thật tôi đã chủ động rút lui để anh không khó xử với gia đình và điều quan trọng là tôi thấy anh không xứng đáng với tình cảm của tôi.
Thời gian cũng làm tôi vơi đi chuyện buồn trong chuyện tình cảm đó. Tôi tập trung vào công việc, gia đình và bản thân mình. Qua bạn bè, tôi gặp và quen một người lớn hơn hai tuổi, có công việc ổn định và khá chín chắn. Chúng tôi xem nhau như bạn bè, chia sẻ cuộc sống, công việc và thấy khá hợp nhau về tính tình. Anh cũng có ý với tôi, quan tâm tôi nhưng cuối cùng lại chọn người con gái đã quen trước tôi. Anh từng có ý định chia tay người đó để đến với tôi lúc mới gặp tôi. Tôi tôn trọng quyết định của anh, không trách một lời mà chỉ chúc anh hạnh phúc với những gì mình đang có. Điều làm tôi nhớ đến giờ là khi anh nói “Em là người phụ nữ trong mơ của những người đàn ông như anh”.
Không phải tôi tự lăng xê mình vì ngoại hình chỉ cao 1,5m nhưng qua bạn bè tôi biết anh nói điều đó vì tôi là người phụ nữ có công việc ổn định, khá độc lập, không đua đòi như những cô gái quê lên Sài Gòn. Tôi giản dị, có khả năng tổ chức gia đình và được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Tôi không hỏi anh hay tìm hiểu về lý do anh chọn ai nhưng có người nói anh phải chọn người con gái kia vì gia đình họ có thể giúp anh nhiều trong sự nghiệp, còn tôi không thể. Khi nghe thế, tôi không hỏi thêm gì và cũng thấy may mắn cho mình.
Về phần gia đình tôi, thấy con gái lớn tuổi chưa có nơi có chốn bắt đầu lo lắng, hối thúc chuyện chồng con. Với tôi, chuyện hôn nhân còn do duyên số, tôi luôn quan niệm “Thà kết hôn muộn còn hơn ly dị sớm”. Tôi thấy thế hệ 8X như mình sống rất ngoan, không rực rỡ như các em 9X nhưng đằm thắm và vẫn còn giữ rất nhiều nét truyền thống của phụ nữ Việt Nam. Chúng tôi sống có trách nhiệm với bản thân, làm việc trong môi trường hiện đại, năng động nhưng vẫn rất “quê”.
Nhiều lúc tôi có suy nghĩ những phụ nữ 30 như chúng tôi sao phải “khổ” thế. Về quê nhiều phụ huynh của mình, phụ huynh bạn bè, bà con lối xóm cứ “dòm ngó”, to nhỏ “Không biết nhỏ đó ăn ở sao mà không thằng nào dám rước”, “Chắc nó sao đó nên không ai ngó”… Năm cũ sắp kết thúc, năm mới bắt đầu, mỗi người lại đón nhận thêm một tuổi nữa, áp lực lên chúng tôi càng nặng. Những ngày tết chúng tôi muốn sống gần gia đình nhất nhưng lại là những ngày mệt mỏi nhất vì phải trả lời những câu hỏi của bà con, bạn bè về tình trạng hôn nhân của mình.
Thanh