Cuộc sống gia đình ấm êm, công việc tốt đẹp, ấy vậy mà đôi khi tâm trạng tôi rất tệ, vẫn còn nghĩ đến anh - người yêu cũ. Tôi không biết vì sao, rõ ràng mình hạnh phúc với chồng, rất thương chồng cơ mà.
Cách đây hơn năm năm, tôi quen anh khi đang học tập ở nước ngoài, anh lớn hơn tôi 11 tuổi, chỉ sang đó công tác một năm, anh là người Hà Nội. Sống chung với nhau được bảy tháng tôi mới phát hiện ra anh từng có vợ con ở Việt Nam, lúc đó đang ly thân. Vợ là do ba mẹ anh chọn, chị hiền lành, anh từng cố gắng yêu thương vợ nhưng không thể, chị hiền lành, hay khóc, anh lại sợ nước mắt đàn bà. Vì muốn chứng minh cho tôi thấy những gì anh nói là sự thật, anh đã mở loa ngoài khi nói chuyện với vợ con cho tôi nghe.
Sau khi nghe cuộc nói chuyện của họ, tôi biết những gì anh nói là thật nhưng lại thấy thương người phụ nữ đó. Tôi nghĩ mình may mắn có nhiều thứ, không có anh rồi đời tôi sẽ ổn, tôi còn một tương lai rất dài phía trước; chị mất anh rồi tương lai chắc sẽ vất vả, nhiều khổ cực. Tôi quyết chia tay, lý do tôi đưa ra vì anh đã lừa dối. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ lại, khi về Việt Nam hãy cố gắng hàn gắn, vun đắp tình cảm với vợ, hãy vì gia đình, con cái, đàn ông bỏ vợ sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp về sau.
Tôi dọn ra ngoài sống, anh níu kéo nhưng tôi vẫn dửng dưng, lạnh lùng. Anh viết mail trách tôi vô tình, sắt đá, sao có thể dứt tình dễ dàng thế dù thật ra lòng tôi không êm ả chút nào, nhớ anh rất nhiều, luôn phải dặn lòng rồi sẽ qua thôi. Không biết bao đêm tôi khóc vì nhớ anh đến khi ngủ thiếp đi. Tôi về lại Việt Nam, nhanh chóng tìm được chỗ làm tốt trong một công ty nước ngoài và quen chồng tôi bây giờ, anh lớn hơn tôi tám tuổi, là đối tác công ty tôi.
Anh rất thông minh, giỏi giang, điển trai và lịch sự, theo đuổi tôi được một năm thì chúng tôi chính thức yêu nhau. Bên cạnh anh tôi rất vui vẻ, anh yêu tôi bởi sự thông minh, lạc quan, biết quan tâm người khác và khéo léo trong cách cư xử, đó là anh nói vậy. Anh cũng trưởng thành và chín chắn nên gia đình luôn mong anh sớm kết hôn. May mắn bố mẹ hai bên đều vừa ý, bố mẹ anh rất quý tôi, thương yêu tôi như con ruột. Bố mẹ và em trai tôi cũng thương anh.
Chín tháng từ ngày chấp nhận yêu anh, chúng tôi tổ chức lễ đính hôn. Người yêu cũ từ lâu chúng tôi không còn liên lạc nhưng thật sự lòng tôi vẫn còn đau khi nghĩ về chuyện xưa, tôi biết mình nặng lòng với tình cũ lắm. Lần đó, người cũ vào Sài Gòn công tác, tìm đủ mọi cách liên lạc, mong tôi cho được gặp mặt rồi bảo chỉ muốn xem dung nhan tôi giờ ra sao, tôi đồng ý gặp, dĩ nhiên đưa cả chồng sắp cưới đi theo.
Người cũ đau khổ khi thấy tôi đã đính hôn và vợ chồng tôi đẹp đôi. Tôi nói với chồng sắp cưới anh này là bạn cũ khi tôi ở nước ngoài, thật sự không muốn chồng suy nghĩ nhiều vì anh khá ghen. Chồng tôi vẫn tinh ý nhận ra và hỏi người này từng yêu tôi phải không? Tôi trêu chồng, bảo: “Đàn ông yêu em nhiều lắm, còn em chỉ yêu mỗi anh thôi”.
Tôi kết hôn gần hai năm, vì công việc nên vợ chồng chưa muốn có con. Bản thân lại mới nhận được học bổng cao học ở nước ngoài nên dự định khi 30 sẽ sinh con, lúc ấy chồng tôi 38, cũng không muộn gì. Cuộc sống vợ chồng tôi rất tốt, bố mẹ hai bên tôn trọng ý kiến của chúng tôi nên không áp lực chuyện sinh cháu. Dù bận rộn, tôi luôn cố gắng tự mình nấu cơm tối cho chồng chứ không thuê giúp việc. Chồng tôi rất thương vợ, chia sẻ công việc nhà với tôi, cuối tuần còn vào bếp cùng tôi làm bánh, nấu bún riêu, phở, nếu không sẽ đi ăn ngoài hay qua thăm bố mẹ hai bên.
Mỗi ngày hết giờ làm chồng đều về nhà, dành thời gian với vợ, xong rồi chồng chơi game, tôi coi sóc nhà cửa, đọc báo, làm việc, cả hai đều tôn trọng không gian riêng của nhau. Chồng luôn hết lời khen vợ dù chỉ riêng với tôi hay trước mặt bạn bè, người thân trong gia đình. Cuộc sống gia đình ấm êm, công việc tốt đẹp thế vậy mà đôi khi tâm trạng tôi rất tệ, vẫn còn nghĩ đến anh người yêu cũ. Tôi không biết vì sao, rõ ràng mình hạnh phúc với chồng, rất thương chồng cơ mà. Nhiều khi ngồi vào máy làm việc tôi khóc thầm, không biết mình có ngoại tình tư tưởng hay không.
Tôi bị ám ảnh ánh mắt đau khổ của người cũ khi quyết định chia tay. Trong một lần yếu lòng tôi đã nghe điện thoại của người đó (thường tôi không bắt máy). Người cũ nói vẫn còn yêu tôi nhiều lắm, đã ly hôn và đang cố gắng tìm hạnh phúc mới nhưng không được bởi cái bóng của tôi trong lòng anh quá lớn. Tôi vẫn dửng dưng bảo mình rất hạnh phúc, hãy quên tôi đi, cố gắng lên, rồi anh sẽ hạnh phúc, hãy để tôi yên, thế mà sau đó tôi lại khóc một mình. Nhiều khi muốn tâm sự với chồng mà lại sợ chồng buồn, sẽ nghĩ tôi không toàn tâm toàn ý yêu chồng nên lại thôi.
Tôi viết ra chuyện của mình một phần vì muốn chia sẻ để lòng cảm thấy nhẹ nhàng. Tôi vốn là người phụ nữ lạc quan, mạnh mẽ, từ trước đến nay thường chỉ nghe bạn bè tâm sự chứ ít khi nói ra chuyện của mình. Mong mọi người cho lời khuyên, làm sao có thể quên đi chuyện cũ để không còn phải dằn vặt như vậy nữa. Tôi biết chuyện gì đã qua hãy để nó qua, phải nghĩ đến tương lai và hạnh phúc gia đình hiện tại, quý trọng những gì mình đang có mà sao lòng tôi cứ không yên.
Sau khi nghe cuộc nói chuyện của họ, tôi biết những gì anh nói là thật nhưng lại thấy thương người phụ nữ đó. Tôi nghĩ mình may mắn có nhiều thứ, không có anh rồi đời tôi sẽ ổn, tôi còn một tương lai rất dài phía trước; chị mất anh rồi tương lai chắc sẽ vất vả, nhiều khổ cực. Tôi quyết chia tay, lý do tôi đưa ra vì anh đã lừa dối. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ lại, khi về Việt Nam hãy cố gắng hàn gắn, vun đắp tình cảm với vợ, hãy vì gia đình, con cái, đàn ông bỏ vợ sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp về sau.
Tôi dọn ra ngoài sống, anh níu kéo nhưng tôi vẫn dửng dưng, lạnh lùng. Anh viết mail trách tôi vô tình, sắt đá, sao có thể dứt tình dễ dàng thế dù thật ra lòng tôi không êm ả chút nào, nhớ anh rất nhiều, luôn phải dặn lòng rồi sẽ qua thôi. Không biết bao đêm tôi khóc vì nhớ anh đến khi ngủ thiếp đi. Tôi về lại Việt Nam, nhanh chóng tìm được chỗ làm tốt trong một công ty nước ngoài và quen chồng tôi bây giờ, anh lớn hơn tôi tám tuổi, là đối tác công ty tôi.
Anh rất thông minh, giỏi giang, điển trai và lịch sự, theo đuổi tôi được một năm thì chúng tôi chính thức yêu nhau. Bên cạnh anh tôi rất vui vẻ, anh yêu tôi bởi sự thông minh, lạc quan, biết quan tâm người khác và khéo léo trong cách cư xử, đó là anh nói vậy. Anh cũng trưởng thành và chín chắn nên gia đình luôn mong anh sớm kết hôn. May mắn bố mẹ hai bên đều vừa ý, bố mẹ anh rất quý tôi, thương yêu tôi như con ruột. Bố mẹ và em trai tôi cũng thương anh.
Chín tháng từ ngày chấp nhận yêu anh, chúng tôi tổ chức lễ đính hôn. Người yêu cũ từ lâu chúng tôi không còn liên lạc nhưng thật sự lòng tôi vẫn còn đau khi nghĩ về chuyện xưa, tôi biết mình nặng lòng với tình cũ lắm. Lần đó, người cũ vào Sài Gòn công tác, tìm đủ mọi cách liên lạc, mong tôi cho được gặp mặt rồi bảo chỉ muốn xem dung nhan tôi giờ ra sao, tôi đồng ý gặp, dĩ nhiên đưa cả chồng sắp cưới đi theo.
Người cũ đau khổ khi thấy tôi đã đính hôn và vợ chồng tôi đẹp đôi. Tôi nói với chồng sắp cưới anh này là bạn cũ khi tôi ở nước ngoài, thật sự không muốn chồng suy nghĩ nhiều vì anh khá ghen. Chồng tôi vẫn tinh ý nhận ra và hỏi người này từng yêu tôi phải không? Tôi trêu chồng, bảo: “Đàn ông yêu em nhiều lắm, còn em chỉ yêu mỗi anh thôi”.
Tôi kết hôn gần hai năm, vì công việc nên vợ chồng chưa muốn có con. Bản thân lại mới nhận được học bổng cao học ở nước ngoài nên dự định khi 30 sẽ sinh con, lúc ấy chồng tôi 38, cũng không muộn gì. Cuộc sống vợ chồng tôi rất tốt, bố mẹ hai bên tôn trọng ý kiến của chúng tôi nên không áp lực chuyện sinh cháu. Dù bận rộn, tôi luôn cố gắng tự mình nấu cơm tối cho chồng chứ không thuê giúp việc. Chồng tôi rất thương vợ, chia sẻ công việc nhà với tôi, cuối tuần còn vào bếp cùng tôi làm bánh, nấu bún riêu, phở, nếu không sẽ đi ăn ngoài hay qua thăm bố mẹ hai bên.
Mỗi ngày hết giờ làm chồng đều về nhà, dành thời gian với vợ, xong rồi chồng chơi game, tôi coi sóc nhà cửa, đọc báo, làm việc, cả hai đều tôn trọng không gian riêng của nhau. Chồng luôn hết lời khen vợ dù chỉ riêng với tôi hay trước mặt bạn bè, người thân trong gia đình. Cuộc sống gia đình ấm êm, công việc tốt đẹp thế vậy mà đôi khi tâm trạng tôi rất tệ, vẫn còn nghĩ đến anh người yêu cũ. Tôi không biết vì sao, rõ ràng mình hạnh phúc với chồng, rất thương chồng cơ mà. Nhiều khi ngồi vào máy làm việc tôi khóc thầm, không biết mình có ngoại tình tư tưởng hay không.
Tôi bị ám ảnh ánh mắt đau khổ của người cũ khi quyết định chia tay. Trong một lần yếu lòng tôi đã nghe điện thoại của người đó (thường tôi không bắt máy). Người cũ nói vẫn còn yêu tôi nhiều lắm, đã ly hôn và đang cố gắng tìm hạnh phúc mới nhưng không được bởi cái bóng của tôi trong lòng anh quá lớn. Tôi vẫn dửng dưng bảo mình rất hạnh phúc, hãy quên tôi đi, cố gắng lên, rồi anh sẽ hạnh phúc, hãy để tôi yên, thế mà sau đó tôi lại khóc một mình. Nhiều khi muốn tâm sự với chồng mà lại sợ chồng buồn, sẽ nghĩ tôi không toàn tâm toàn ý yêu chồng nên lại thôi.
Tôi viết ra chuyện của mình một phần vì muốn chia sẻ để lòng cảm thấy nhẹ nhàng. Tôi vốn là người phụ nữ lạc quan, mạnh mẽ, từ trước đến nay thường chỉ nghe bạn bè tâm sự chứ ít khi nói ra chuyện của mình. Mong mọi người cho lời khuyên, làm sao có thể quên đi chuyện cũ để không còn phải dằn vặt như vậy nữa. Tôi biết chuyện gì đã qua hãy để nó qua, phải nghĩ đến tương lai và hạnh phúc gia đình hiện tại, quý trọng những gì mình đang có mà sao lòng tôi cứ không yên.
Thoa