Một người đồng nghiệp hôm đó ra sức ve vãn em, đến tối khi cả hai ngà ngà say, em đã lên giường với người đó.
Tôi và em đều là du học sinh, đang sống và làm việc ở Australia. Hồi đó chúng tôi chỉ vừa 18 tuổi, tôi gặp em và đem lòng yêu say đắm. Sau khi theo đuổi và tìm hiểu, chúng tôi quyết định yêu, cùng nhau nắm tay vượt qua, đối mặt với sóng gió nơi đất khách quê người. Em nhỏ nhắn, xinh xắn, tính tình nhút nhát, có phần trẻ con, hầu hết những quyết định hoặc giao tiếp với bạn bè em đều hỏi qua tôi, như một người bạn thân và cũng như một người bạn trai.
Chúng tôi đã vượt qua nhiều thử thách, từ việc bị gia đình cấm đoán đến bạn bè dè bỉu, những kẻ tán tỉnh em đến những lúc tôi cố gắng làm chủ bản thân để không phải có lỗi với em. Yêu nhau đến năm thứ hai em quyết định cùng tôi chung sống một nhà, vừa tiện cho kinh tế hai đứa, vừa có thời gian chăm sóc cho nhau nhiều hơn. Cuộc sống cứ thế trôi qua, vì ở nơi đất khách quê người nên chúng tôi có ít bạn bè, phần nhiều là xã giao công việc, bạn thân hầu như không có, chỉ duy có hai đứa tôi bên nhau vừa là bạn thân vừa là chồng vợ, vừa là bạn trai bạn gái, vừa là cha mẹ chăm sóc cho nhau, vừa đi làm vừa hướng tới cuộc sống tương lai tươi đẹp hơn.
Hàng ngày tôi phấn đấu nhiều, giờ là quản lý của chuỗi cửa hàng bốn chi nhánh, cô ấy đã rất hạnh phúc. Tháng trước khi công ty em tổ chức chuyến nghỉ mát cuối năm, tôi không xin theo cùng vì nghĩ lâu lâu bạn gái mới có dịp thoải mái với đồng nghiệp. Giờ cả đời tôi phải hối hận khi không đi cùng em dịp đó. Một người đồng nghiệp hôm đó ra sức ve vãn em, đến tối khi cả hai ngà ngà say, em đã lên giường với người đó. Sau buổi hôm ấy, em trở về nhà với vẻ mặt rất lo lắng, không ngủ được nên đã thú thật với tôi mọi chuyện. Em khóc rất nhiều và tôi cũng vậy. Tôi như muốn phát điên, gọi ngay cho tên đồng nghiệp đó để ba mặt một lời. Anh ta nói thích em, lỡ không kiềm chế được bản thân, rồi hứa sẽ không đến gần em nữa, em cũng hứa với tôi như thế.
Tôi đau khổ dằn vặt rồi vẫn chấp nhận tha thứ, dù đau lắm nhưng thấy mình vẫn còn yêu em quá nhiều. Em như biết ơn tôi, chúng tôi lại vui vẻ hạnh phúc như xưa. Khi đêm giao thừa đến, tôi lại phát hiện em nhắn tin chúc mừng mọi người trong đó có người đồng nghiệp đó. Tôi rất giận, còn em đã xoá mất tin nhắn đó và chối, gặng hỏi mãi em mới thú nhận không biết sao lại hành động như thế. Có thể vì em muốn người đồng nghiệp ấy biết em không hề căm ghét hắn khi chuyện đêm đó xảy ra. Em cũng thừa nhận đã rung động trước hắn bởi những cử chỉ ân cần, chăm sóc trên chuyến đi.
Tôi một lần nữa chết lặng, người tôi yêu thương bấy lâu nay, chưa hề lớn tiếng hay làm em buồn lòng, vậy mà em lại gây cho tôi vết thương lòng quá lớn. Em khóc nhiều, xin tôi tin em lần nữa. Em hứa sẽ quên hết chuyện cũ, lại là người bạn gái nhút nhát, hiền lành, yêu thương tôi như thuở nào. Dù còn yêu em nhưng mỗi khi chạm vào người em tôi lại cảm thấy căm hận hơn khi nghĩ đến em từng nồng nhiệt, đam mê với người đàn ông khác, suy nghĩ đó đang bóp chết tôi.
Tôi không muốn chia tay, em cũng thế, chúng tôi có kế hoạch cho một tương lai tươi đẹp đang chờ đợi phía trước, xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên. Làm sao để em lại là người bạn gái xinh xắn, dễ thương như ngày nào của tôi. Làm sao để tôi lại yêu em như xưa và quên đi suy nghĩ về đêm định mệnh đó.
Chúng tôi đã vượt qua nhiều thử thách, từ việc bị gia đình cấm đoán đến bạn bè dè bỉu, những kẻ tán tỉnh em đến những lúc tôi cố gắng làm chủ bản thân để không phải có lỗi với em. Yêu nhau đến năm thứ hai em quyết định cùng tôi chung sống một nhà, vừa tiện cho kinh tế hai đứa, vừa có thời gian chăm sóc cho nhau nhiều hơn. Cuộc sống cứ thế trôi qua, vì ở nơi đất khách quê người nên chúng tôi có ít bạn bè, phần nhiều là xã giao công việc, bạn thân hầu như không có, chỉ duy có hai đứa tôi bên nhau vừa là bạn thân vừa là chồng vợ, vừa là bạn trai bạn gái, vừa là cha mẹ chăm sóc cho nhau, vừa đi làm vừa hướng tới cuộc sống tương lai tươi đẹp hơn.
Hàng ngày tôi phấn đấu nhiều, giờ là quản lý của chuỗi cửa hàng bốn chi nhánh, cô ấy đã rất hạnh phúc. Tháng trước khi công ty em tổ chức chuyến nghỉ mát cuối năm, tôi không xin theo cùng vì nghĩ lâu lâu bạn gái mới có dịp thoải mái với đồng nghiệp. Giờ cả đời tôi phải hối hận khi không đi cùng em dịp đó. Một người đồng nghiệp hôm đó ra sức ve vãn em, đến tối khi cả hai ngà ngà say, em đã lên giường với người đó. Sau buổi hôm ấy, em trở về nhà với vẻ mặt rất lo lắng, không ngủ được nên đã thú thật với tôi mọi chuyện. Em khóc rất nhiều và tôi cũng vậy. Tôi như muốn phát điên, gọi ngay cho tên đồng nghiệp đó để ba mặt một lời. Anh ta nói thích em, lỡ không kiềm chế được bản thân, rồi hứa sẽ không đến gần em nữa, em cũng hứa với tôi như thế.
Tôi đau khổ dằn vặt rồi vẫn chấp nhận tha thứ, dù đau lắm nhưng thấy mình vẫn còn yêu em quá nhiều. Em như biết ơn tôi, chúng tôi lại vui vẻ hạnh phúc như xưa. Khi đêm giao thừa đến, tôi lại phát hiện em nhắn tin chúc mừng mọi người trong đó có người đồng nghiệp đó. Tôi rất giận, còn em đã xoá mất tin nhắn đó và chối, gặng hỏi mãi em mới thú nhận không biết sao lại hành động như thế. Có thể vì em muốn người đồng nghiệp ấy biết em không hề căm ghét hắn khi chuyện đêm đó xảy ra. Em cũng thừa nhận đã rung động trước hắn bởi những cử chỉ ân cần, chăm sóc trên chuyến đi.
Tôi một lần nữa chết lặng, người tôi yêu thương bấy lâu nay, chưa hề lớn tiếng hay làm em buồn lòng, vậy mà em lại gây cho tôi vết thương lòng quá lớn. Em khóc nhiều, xin tôi tin em lần nữa. Em hứa sẽ quên hết chuyện cũ, lại là người bạn gái nhút nhát, hiền lành, yêu thương tôi như thuở nào. Dù còn yêu em nhưng mỗi khi chạm vào người em tôi lại cảm thấy căm hận hơn khi nghĩ đến em từng nồng nhiệt, đam mê với người đàn ông khác, suy nghĩ đó đang bóp chết tôi.
Tôi không muốn chia tay, em cũng thế, chúng tôi có kế hoạch cho một tương lai tươi đẹp đang chờ đợi phía trước, xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên. Làm sao để em lại là người bạn gái xinh xắn, dễ thương như ngày nào của tôi. Làm sao để tôi lại yêu em như xưa và quên đi suy nghĩ về đêm định mệnh đó.
Tiến