cuối mùa thu năm 1871, vào một đêm tối như bưng, sấm chớp mưa gió liên hồi. Viện bảo tàng Hoàng gia London (nước Anh) bị kẻ trộm lẻn vào, lấy đi mất nhiều thứ quý giá.
Qua quan sát hiện trường và tình trạng gây án có thể suy đoán đây sẽ là bọn trộm lão luyện, xảo quyệt đã bịa đặt kế hoạch xâm nhập chu đáo, tỉ mỉ để gây án. Hệ thống chuông cảnh báo bị phá hoại, nguồn điện bị cắt, khóa bảo hiểm bị mở ra, rồi xe tiếp ứng, đổi xe giữa đường tẩu thoát... đều đâu vào đấy, không để lại bất kì một sơ hở nào!
Chính phủ đã cho phát đi trên đài, báo treo thưởng cao giá cho ai tố cáo bọn trộm. Cơ quan cảnh sát cũng đã thành lập một tổ chuyên án trinh sát phá án. Đã một khoảng thời gian trôi qua mà chưa có tiến triển nào đáng kể trong việc tìm thủ phạm!
Một hôm, vị Viện trưởng của Viện bảo tàng nhận được yêu cầu phỏng vấn của Đài phát thanh. Ông ta cau mày, buồn bã, nói:
- 12 vật lưu giữ trong bảo tàng đã bị bọn cướp lấy đi đều là những thứ cực quý giá, nhất là thứ đá quý mặt trăng ấy thì thật là thứ quý hiếm của thế giới, đnasg giá hàng trăm vạn bảng anh, ai nhìn thấy đều phải trầm trồ, ưa thích!...
Mọi người sau khi nghe xong buổi trả lời phỏng vấn trên đài phát thanh đều thở dài tiếc nuối những thứ đồ quý đã bị trộm đi mất...
Nhưng rồi sau đó không lâu, án trộm khó phá đó bất chợt lại chẳng tốn mấy công sức mà được khám phá, Thì ra do nội bộ trộm lục đục mà chúng sơ hở, khiến cảnh sát khám phá tung tích.
Tên cướp bị thương nằm trên giường bệnh viện đã phải trả lời chất vấn của cảnh sát:
- Khi đó tôi & một người khác lẻn vào thì những người khác ở phía ngoài canh gác, tiếp ứng, Sau khi hai người bọn tôi lẻn được vào trong Viện bảo tàng chỉ lấy đi 10 bức danh họa và 1 hộp hổ phách, không gề lấy đi thứ đá quí mặt trăng nào cả. Nhưng mấy người ở bên ngoài không tin, cho rằng chúng tôi không giao ra đá quí Mặt trăng là chẳng thể! Về sau, ngay người cùng lẻn vào trong bảo tàng với tôi cũng cho rằng tôi đã nuốt riêng hòn đá quí đó!
Hắn gào lên:
- tôi không lấy, tôi quả là không lấy!
Khi vị Viện trưởng nhận lại những bức danh họa và hộp hổ phác ở cơ quan cảnh sát, đã vui mừng, nói:
- Biết ơn thượng đế! 10 bức danh họa và hộp hổ phách đã được thu về hoàn chỉnh, chẳng thiếu thứ gì nữa rồi.
Có người hỏi ông ta về đá quý Mặt trăng thì ông ta cười cười, trả lời:
- À, đá quý Mặt trăng ư! Ha ha... , chúng tôi đâu có thứ đó ở Viện bảo tàng!
Thì ra ông ta nói trên đài phát thanh rằng có đá quí Mặt trăng bị mất trộm chỉ cốt để gây mâu thuẫn trong nội bộ bọn trộm cướp mà thôi!