Nửa đêm. Tại một khách sạn ở Nhật, Sanio cùng cha đang ngủ say bỗng bị dựng dậy với tiếng hăm dọa bên tai hết sức dữ dằn:
- Dậy mau! Dậy mau!
Hóa ra, đó chính là một tên du côn, lăm lăm dao nhọn sắc trong tay.
Sanio cùng cha run rẩy chui ra khỏi chăn ấm.
- Không được kêu! Mau đưa ví tiền ra nộp ngay! Nếu không thì, ta sẽ lấy mạng các ngươi! - Tên đạo tặc vung dao trước mặt hai người, nói.
Cha của Sanio sợ quá, lập cập sờ soạng tìm ví tiền dưới gối, song Sanio kín kẽ giữu tay lại. Sanio giả bộ tìm chỗ này, sờ chỗ kia. Bỗng Sanio nghe tiếng mõ của người tuần đêm vang tới gần dần.
Tên trộm giục:
- Có mau lên không nào!...
Sanio nói:
- Tối quá! Ông cho thắp đèn lên một chút mới tìm được ví tiền!
Khi tiếng mõ người tuần đêm truyền tới ngay trước khác sạn, Sanio châm đèn & mới lần chần rút ví tiền dưới gối ra, đưa tới phía tên đạo tặc.
Tên du đãng vừa hạ dao, giớ tay với chiếc ví tiền thì bỗng vang lên tiếng thét của người đi tuần đêm ở ngoài cửa sổ.
- Bắt cướp! Bắt cướp!
Tên cướp hoảng hồn, cũng không kịp vớ lấy ví tiền, vội lủi đi khỏi phòng cha con Sanio, Nhưng mọi người trong khách sạn đã tóm được hắn!
Cha Sanio hỏi người đi tuần đêm:
- Cớ sao ông biết từ trong phòng tôi có cướp?
Sanio nói:
- Lúc thắp đèn thì bóng tên cướp cầm dao sẽ in lên cửa sổ. Đó là tín việu vô thanh để chú đi tuần đêm biết mà kêu lên bắt cướp đó mà!
Người đi tuần đêm, nói:
- Đúng thế! Đúng thế!. Thật không ngờ cậu bé thông minh, nhanh trí hơn cả người lớn!