Tôi tự phụ khi nghĩ em níu kéo lúc chia tay, nghĩ em yêu tôi, nghĩ em đã trao cho tôi tất cả thì dù tôi có làm gì em cũng tha thứ. Tôi đi chơi, thân mật với người con gái khác, em biết và rất đau khổ.
Em rời xa là lúc tôi thấy ân hận nhiều nhất. Ngày em ra đi, tôi níu kéo không được, lúc đó tôi mới hiểu nỗi đau vô hình khiến em phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Tôi và em đến với nhau khi hai đứa là sinh viên, cả hai là mối tình đầu của nhau. Em nói tình đầu ít khi đến được với nhau nên hai đứa sẽ cố gắng để chuyện đó không xảy ra với mình. Tôi vui vẻ, hạnh phúc khi có em là người yêu, một cô gái xinh xắn, dịu dàng, trong sáng. Em được rất nhiều người tỏ tình nhưng vẫn một lòng chung thủy với tôi.
Em sống nội tâm nhưng tình cảm và rất quan tâm đến mọi người. Tôi chưa từng thấy em nặng lời với ai, làm gì hay nói gì em đều nghĩ đến cảm giác của người khác, lắng nghe chia sẻ chân thành và luôn mỉm cười, đi đâu em cũng được mọi người quý mến. Hai đứa giận nhau hay thế nào em chưa từng nói câu nào xúc phạm hay trách móc tôi. Em bảo yêu nhau cần sự tôn trọng, chỉ cần chúng mình luôn nghĩ về nhau và chung thủy là được.
Em quan tâm tôi từ những cái rất nhỏ trong cuộc sống, động viên, chia sẻ khi tôi gặp chuyện buồn trong công việc. Bên em tôi luôn thấy hạnh phúc. Còn tôi, có khi không một bông hoa tặng em vào ngày sinh nhật nhưng em vẫn vui vẻ. Em bảo có anh và được bên anh là niềm hạnh phúc lớn nhất với em rồi. Đi bên cạnh em, tôi rất tự hào dù chưa từng nói ra điều ấy với em.
Em quan tâm tôi từ những cái rất nhỏ trong cuộc sống, động viên, chia sẻ khi tôi gặp chuyện buồn trong công việc. Bên em tôi luôn thấy hạnh phúc. Còn tôi, có khi không một bông hoa tặng em vào ngày sinh nhật nhưng em vẫn vui vẻ. Em bảo có anh và được bên anh là niềm hạnh phúc lớn nhất với em rồi. Đi bên cạnh em, tôi rất tự hào dù chưa từng nói ra điều ấy với em.
Yêu nhau bốn năm, em dành cho tôi tất cả tuổi trẻ, tình yêu và sự quan tâm vô hạn. Tôi có được em, vẫn nhớ những giọt nước mắt trong đêm ấy. Em khóc, em sợ, tôi thương em. Em vì tình yêu mà dành cho tôi tất cả. Lau những giọt nước mắt cho em, tôi hứa với lòng sẽ yêu thương em suốt cuộc đời.
Biến cố xảy ra, vì lòng tự trọng quá lớn của mình tôi đã làm em đau khổ. Tôi chia tay em, lạnh lùng, vẫn nhớ những tin nhắn và cuộc gọi của em tôi không trả lời, hành hạ dày vò em bằng những lời nói đau khổ tột cùng nhất, bỏ em lại một mình với tất cả sự trống trải, cô đơn, tuyệt vọng. Em bị sốc vì tin tưởng và yêu tôi quá nhiều. Dù em không làm gì sai, dù tôi có lỗi thế nào em vẫn bảo vệ tôi. Vậy mà chỉ vì lòng hiếu thắng và sĩ diện bản thân tôi làm em đau khổ.
Em đã cho tôi cơ hội quay trở lại. Bên ngoài em vẫn vui vẻ, vô tư, chỉ khác khóc nhiều hơn, có lẽ em bị tổn thương quá lớn nhưng tôi vô tâm, không hiểu. Những lúc em khóc khi bên tôi, tôi đã mắng, bảo em quá yếu đuối, cái tôi trong tôi lấn át hết tất cả, không còn là mình. Tôi tự phụ khi nghĩ em níu kéo lúc chia tay, nghĩ em yêu tôi, nghĩ em đã trao cho tôi tất cả thì dù tôi có làm gì em cũng tha thứ. Tôi đi chơi, thân mật với người con gái khác, em biết và rất đau khổ.
Điều gì đến cũng đến, khi thấy ảnh tôi ôm người khác và gọi là người yêu, em đã cương quyết dừng lại cuộc tình này. Tôi không tin em có thể rời xa mình, vẫn thách thức em, nghĩ em chỉ không liên lạc một vài ngày rồi sẽ lại về với tôi. Nhưng không, em đi và không một tin nhắn, không một hồi âm khi tôi nhắn tin hay gọi điện, cắt đứt mọi liên lạc. Lúc này tôi mới thấm thía những gì em đã phải chịu đựng, những gì tôi đã làm tổn thương em. Em đi và không bao giờ về bên tôi nữa.
Điều gì đến cũng đến, khi thấy ảnh tôi ôm người khác và gọi là người yêu, em đã cương quyết dừng lại cuộc tình này. Tôi không tin em có thể rời xa mình, vẫn thách thức em, nghĩ em chỉ không liên lạc một vài ngày rồi sẽ lại về với tôi. Nhưng không, em đi và không một tin nhắn, không một hồi âm khi tôi nhắn tin hay gọi điện, cắt đứt mọi liên lạc. Lúc này tôi mới thấm thía những gì em đã phải chịu đựng, những gì tôi đã làm tổn thương em. Em đi và không bao giờ về bên tôi nữa.
Tôi quên mất em từng bảo có thể tha thứ cho tôi rất nhiều lỗi lầm nhưng sự phản bội thì không. Tôi giật mình sực tỉnh. Tôi đã phụ niềm tin và tình yêu của em. Đến bây giờ khi ngồi viết ra những dòng này tôi vẫn nhớ em vô hạn, muốn được ôm em vào lòng và không thể tha thứ cho bản thân. Khi mất đi mới biết điều gì quý giá, không còn em bên tôi, tôi hiểu, nước mắt đàn ông không giữ gìn được tình yêu của mình thì đã quá muộn. Cả đời này tôi có lỗi với em, em không cho tôi cơ hội được làm lại lần nữa. Xin lỗi em rất nhiều.
Minh