Tôi đã thành công khi sống dối lòng mình chỉ vì sự tự tôn quá mức.
Gởi tác giả bài viết “Em quyết chia tay khi biết nhà tôi khá giả". Đọc bài viết của em, tôi đoán em chưa tới hai lăm tuổi, tôi ngoài ba mươi nên cho phép được xưng tôi và em. Tôi viết bài này để kể về câu chuyện có thật của tôi giống như bạn gái em cho em hiểu thêm về một số người phái nữ. Vào năm 23-24 tuổi, tôi thường đi tập thể dục ở công viên Lê Văn Tám vì tôi ở gần đó. Anh cũng thường xuyên đá cầu ở công viên vào cùng khoảng giờ tập của tôi. Không biết anh để ý tôi từ khi nào. Mỗi chiều đá cầu xong, anh lại xuống đi bộ cùng tôi và chào hỏi làm quen. Tôi quen biết anh từ đó, cũng có trao đổi số điện thoại và hẹn đi uống nước cùng anh vài lần.
Sau những lần trò chuyện, tôi biết về anh như sau: Anh 32 tuổi, có công ty riêng, nhà anh chỉ cho tôi thấy là mặt tiền đường Đinh Tiên Hoàng, ba mẹ anh đều định cư tại Mỹ, còn lại mình anh ở Sài Gòn. Nói thêm là nhìn bề ngoài anh phong độ, theo tôi là đẹp trai. Chính vì những ưu điểm này mà tôi từ chối sự theo đuổi của anh mặc dù trong lòng rất thích anh. Anh là hình mẫu một người đàn ông tôi ao ước được nương tựa vì vốn dĩ tôi vô cùng nhỏ nhoi và đơn độc. Rồi tôi nhìn lại mình: Một cô gái tỉnh lẻ, gia đình không hạnh phúc, không giàu có, tôi không có thứ gì so với những gì anh có. Những điều này làm tôi không thể mở lòng đón nhận anh. Tôi còn tạo thêm những tình huống làm anh tự ái như đang nghe điện thoại anh gọi mà chào anh vì lấy lý do có người khác gọi tới. Sau những sự từ chối đó anh trách tôi một chút và lịch sự rút lui.
Tôi đã thành công khi sống dối lòng mình chỉ vì sự tự tôn quá mức. Đến giờ, tôi vẫn nợ anh một lời giải thích cho câu hỏi: “Anh không hiểu tại sao ngày đó em từ chối anh” sau ba năm gặp lại. Lần gặp lại đó, anh nói đã kết hôn và có một bé trai, anh chỉ nói “tụi anh có baby trước mới cưới”. Tôi vờ như không quan tâm nhiều nhưng sau lần vô tình gặp lại đó ở bờ sông Thanh Đa khi tôi đi hóng gió, tôi luôn tự trách mình bỏ lỡ tình yêu vì “sĩ diện hão”. Giá như ngày đó, tôi chịu mở lòng chia sẻ với anh lý do, giá như tôi đừng tự ái đến mức làm cho mọi người nghĩ mình chảnh…
Tôi viết bài này để gửi tới em một sự chia sẻ, động viên em hãy kiên nhẫn. Gửi tới bạn gái em một lời nhắn nhủ rằng sự tự trọng là tốt nhưng đừng thái quá sẽ không hay, hãy sống thật với lương tâm, tình cảm của con tim mình. Gửi tới bạn đọc gần xa những ai bình luận rằng “bây giờ không có người con gái như vậy”, rằng phụ nữ không phải ai cũng ham danh lợi… Và quan trọng nhất là tôi muốn gửi tới anh một lời xin lỗi.
Quyên