Tôi hiểu khi cô ta thông báo cho tôi biết mọi chuyện là để tôi ly hôn và họ sẽ công khai đến với nhau, chồng chẳng thiết gia đình bao năm tốn công xây dựng.
Tôi ngoài 30, kết hôn 13 năm và có một con trai 11 tuổi. Chồng tôi vốn là người đàn ông rất tốt với vợ con. Tôi từng là người phụ nữ rất hạnh phúc, có gia đình viên mãn.
Mọi chuyện thay đổi cách đây 5 năm. Tôi phát hiện chồng ngoại tình với cô đồng nghiệp đã có gia đình. Chính cô ta nhắn tin báo cho tôi biết họ cặp với nhau thời gian dài và đã ăn nằm với nhau. Ngay hôm đó, tôi hỏi chồng thì anh thú nhận và xin tôi thứ lỗi, anh sẽ chấm dứt. Anh nói dối. Họ vẫn lén lút qua lại. Tôi biết và anh tỉnh bơ chẳng thèm giải thích. Sau đó, anh thay đổi chóng mặt, trở nên bất cần, vũ phu, thô lỗ. Anh nghe lời cô ta về đánh đập tôi nhẫn tâm, có lúc nắm tóc tôi kéo lê trên đất và đạp rất mạnh lên bụng tôi.
Ba mẹ chồng cũng hùa theo bênh vực con, nói anh như thế là lỗi tại tôi làm vợ không biết giữ chồng. Họ còn kể tội, nói xấu tôi với anh. Sau mỗi lần như thế là một trận đòn tàn bạo. Anh nói tôi tức quá thì nhảy sông chết đi, anh lấy vợ khác. Cha mẹ chồng thì nhiếc móc, sỉ vả ba mẹ tôi không biết dạy con, thứ con dâu như tôi thà không có còn hơn. Ngày nào, họ cũng cầu cho tôi mau chết sớm.
Vì quá đau lòng, tôi tự tử hai lần nhưng may mắn không sao, nhờ cha mẹ anh chị tôi cứu sống, chăm sóc. Những ngày tôi trong bệnh viện, cả nhà chồng không ai hỏi thăm. Mẹ tôi gọi điện cho họ thì bị chửi như tát nước, họ nói buồn quá sao tôi chưa chết cho họ nhờ.
Thời gian sau đó, cứ bực bội chuyện gì là anh lôi tôi ra đánh, có lúc bóp cổ tưởng chết ngạt. Nửa đêm khuya, anh đẩy tôi và con ra khỏi nhà, ném hết đồ đạc bảo tôi cút đi. Mấy tiếng đồng hồ, tôi gào thét khóc lóc khản cổ, đến mức hàng xóm gần đó lên tiếng, anh mới ra mở cửa cho mẹ con tôi vào.
Mấy năm nay, tôi bị trầm cảm, thường xuyên uống thuốc điều trị. Bố chồng lạnh lùng đổ tội tôi cố tình chết ở nhà chồng để làm ô uế nhà chồng, làm họ mang tiếng. Hiện giờ, tôi thường xuyên đọc Phật pháp để thanh thản hơn, thường xuyên đi chùa nghe đọc kinh. Tôi cố gắng đối xử với họ tốt hơn, để họ không có lý do gì hất tôi ra được, chồng không thể ly hôn tôi. Vậy nhưng có nhiều lúc bế tắc, đêm nào tôi cũng la hét khóc rất lâu. Ba mẹ chồng nói với người ngoài là tôi bị tâm thần, "đêm nào cũng khóc như ma trù, không biết chừng nào mới tống cổ được cái thứ xui xẻo ấy ra ngoài, cứ để nó ám như thế chẳng sống nổi". Chồng chịu không nổi, lao vào phòng, lấy gối đập liên tục vào mặt tôi la hét: "Mày có im đi không? Không im tao giết chết". Thấy tôi vẫn kêu gào, anh lấy băng keo dán miệng lại rồi chửi tôi bệnh hoạn.
Dù thế nào, tôi vẫn cố gắng lì lợm bám trụ, tôi không đi đâu hết, tôi không cam tâm tạo điều kiện để họ như ý muốn. Mấy năm nay, chúng tôi sống trên danh nghĩa, không còn chia sẻ, trò chuyện, thậm chí anh coi tôi như không khí trong nhà. Anh vẫn có cuộc sống riêng, vẫn ngoại tình với cô đồng nghiệp kia, dành hết tất cả cho cô ta. Chúng tôi không tình dục, không tiếng nói, không tình cảm, không ngủ chung.
Tôi ở nhà chồng như cái bóng vật vờ, đi làm vẫn tỏ ra bình thường, vui vẻ với đồng nghiệp, về nhà chơi với con. Ai hỏi thì vẫn nói tốt về chồng và gia đình chồng. Tôi hy vọng họ thấy vậy mà suy nghĩ lại.
Tôi hiểu khi cô ta thông báo cho tôi biết mọi chuyện là để tôi ly hôn và họ sẽ công khai đến với nhau, chồng chẳng thiết gia đình bao năm tốn công xây dựng. Tôi sợ ly hôn, con tôi khổ, sợ dư luận xã hội, sợ cha mẹ sẽ buồn phiền bị người ta cười chê. Còn nếu tiếp tục sống như thế này, tôi biết sẽ mãi là hôn nhân trên danh nghĩa, chịu cái cảnh có chồng như không. Ly hôn tôi sợ mình chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt nên không đủ can đảm buông bỏ. Tôi suy tính được mất của việc ly hôn. Người ngoài không biết vẫn nghĩ gia đình tôi hạnh phúc nhưng lắm lúc nằm suy nghĩ thấy buồn và cô đơn. Tôi nên làm gì đây? Mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Ngân