Cuộc sống tôi lặng lẽ trôi đi trong vô vàn nỗi đau. Nó bắt đầu từ khi tôi 12 tuổi, đến nay cũng gần 16 năm. Thời gian thấm thoát trôi qua, ấy vậy mà cuộc sống vẫn không có gì thay đổi, vẫn ưu tư, buồn phiền và tuyệt vọng.
12 tuổi, cái tuổi mà bạn bè hồn nhiên, vô tư thì tôi lại bắt đầu muốn tìm sự giải thoát cho bản thân. Học xong lớp 9, tôi xa nhà, sống cuộc sống tự lập với nỗi nhớ nhà khôn nguôi. Từ lúc ấy tôi không người thân, không bạn bè bên cạnh và bắt đầu nếm trải bao nhiêu đau khổ mà cuộc đời trao tặng từ tình cảm con người đến tình yêu trai gái. Ấy vậy mà tôi vẫn vượt qua vì chỉ muốn tròn bổn phận hai tiếng làm con. Trong suốt thời gian mười mấy năm, cuộc sống của tôi đầy nỗi đau, nước mắt và sự khổ sở không sao kể hết.
Tôi xin bỏ qua những thăng trầm trong cuộc sống vì từ lúc bước ra đời, chưa có một ngày nào là ngày vui của tôi. Tôi chỉ nói sơ lược về chuyện tình cảm. Thời còn học cấp 2, tôi đã có nhiều chàng trai theo đuổi. Tôi không phải là một người con gái có sắc đẹp kiêu sa nhưng luôn tự tin. Ở tuổi còn quá thơ ngây trong tình yêu, tôi đã làm cho nhiều chàng trai buồn vì không thể đáp lại tình cảm của họ dù có cố gắng. Người ta thường nói tình yêu không thể miễn cưỡng.
Năm 2013 trong một khóa học, tôi đã yêu một người lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Đó là mối tình đầu của tôi. Xét vẻ bên ngoài lẫn địa vị, người ấy đều thua kém những người con trai khác tôi từng quen biết. Ấy vậy mà tôi lại yêu, yêu chân thành. Người ấy cũng yêu tôi. Với sự chững chạc hiểu biết, người ấy làm tôi ngày càng say mê. Tình yêu rất đẹp ấy lại có một sự ngăn cản vô hình. Biết là yêu nhiều nhưng không thể đến với nhau, không thể cùng nhau đi suốt quãng đời còn lại. Lần đầu tôi biết đau khổ vì yêu.
Tôi quyết định không gặp người ấy bằng chuyến đi làm xa. Một mình bước vào một môi trường làm việc mới với biết bao ngỡ ngàng, tôi gặp một người con trai khác. Anh đã tâm sự với tôi về chuyện tình đầy thăng trầm của mình. Tôi không biết câu chuyện có thật không nhưng rất tin anh. Chuyện tình của anh không giống tôi nhưng khi nghe xong, lòng tôi đầy thương cảm. Giờ anh đang có người yêu. Anh nói chính xác hơn thì đó là ơn nghĩa. Người con gái đó rất tốt, tôi cũng hy vọng anh sẽ thương cô ấy bằng một tình yêu thật sự hơn là lòng biết ơn.
Tôi thuộc típ người cổ điển nên trong chuyện trai gái luôn biết giữ chừng mực. Vậy mà không hiểu sao, sau khi nghe xong câu chuyện của anh, tôi thương cảm vô cùng, từ đó tôi và anh đã đi quá xa so với tình bạn. Tôi đã luôn giữ sự trong trắng của đời con gái suốt hai mươi mấy năm qua để dành tất cả cho chồng, cho người mà tôi yêu. Vậy mà tôi đã trao cho anh không một chút ngần ngại, không một chút đắn đo.
Sau khi có được tôi, anh tỏ ra lạnh nhạt. Anh bảo có lỗi với người yêu của mình. Anh còn nói chuyện này lỗi là do tôi. Tôi rất hụt hẫng, vừa đánh mất đời con gái, vừa mang tiếng lỗi do mình. Tâm trạng lúc đó thật khó diễn tả, có miệng mà không nói được lời nào. Một quyết định sai không thể nào sửa được. Không biết phải làm gì, tôi gọi điện tâm sự mọi chuyện với người xưa.
Người ấy không hề trách cứ lời nào, ngược lại còn rất thông cảm, động viên, an ủi tôi. Tình yêu của người ấy làm tôi cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Thà rằng người ấy trách móc tôi còn dễ chịu hơn. Người ấy nói mọi lỗi lầm của tôi xuất phát từ sự kiêu hãnh, sự tự tin. Đây là bài học đắt giá dành cho tôi. Suốt mấy ngày liền, tôi buồn bã, suy nghĩ và khóc rất nhiều nhưng anh vẫn thờ ơ. Tôi cứ nghĩ anh sẽ coi trọng sự trong trắng mà tôi đã không ngại trao tặng bằng tất cả tấm lòng. Nhưng không, mọi chuyện đều đi ngược lại.
Tôi cũng đã thông suốt tư tưởng, không thể sống mãi trong nỗi buồn này được, chỉ tự làm khổ bản thân mình. Một món quà vật chất khi trao tay còn có thể nhận lại, một ơn nghĩa khi cho đi cũng có thể được đền đáp, nhưng đời con gái khi trao rồi thì đành cam chịu.
"Anh à, ừ thì anh cứ nghĩ đó là lỗi do em. Dù sao em cũng là người có lỗi trong chuyện này. Lỗi vì em quá tin lời anh nói, vì em quá nhẹ dạ. Lỗi vì em đặt lòng thương không đúng chỗ và nhiều lỗi khác nữa. Nhưng anh à, đây không phải là sự kiêu hãnh. Khi trao cho anh, trong em chỉ có suy nghĩ vì em biết thế nào là đau vì tình nên em chỉ muốn anh được vui. Suy nghĩ của em quá trẻ con phải không anh? Nên anh mới bảo lỗi là do em. Em đã trách anh rất nhiều. Giờ em không trách anh hay đổ lỗi cho anh nữa, dù sao cũng là do em tự nguyện. Khi đã tự nguyện thì không nên trách ai, là do nơi mình thôi.
Thật lòng, em vẫn mong anh và cô bạn ấy sống hạnh phúc bên nhau, riêng em vốn dĩ đã bất hạnh từ nhỏ nên giờ chịu thêm cũng không sao. Em chấp nhận nhận mọi nỗi đau về mình để người khác hạnh phúc còn hơn mình hạnh phúc mà người khác đau khổ. Nếu người khác đau khổ vì em thì em cũng chẳng vui sướng được. Anh hãy yên tâm mà sống hạnh phúc, yên tâm bước những bước đi mà anh đã chọn, em không làm khó anh đâu”.
Đây là một bài học quá đắt giá, tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi sẽ cố gắng bước tiếp quãng đời còn lại dù không biết sẽ ra sao khi đời còn quá dài mà tôi không thể đồng hành cùng ai. Cũng khó mà tự tin để xây dựng một gia đình. Nếu có ai đó muốn chia sẻ và bước đi cùng tôi, tôi sẽ nói thật mọi chuyện vì tôi không thích sống lừa dối và che đậy lỗi lầm của mình. Tôi không còn tự tin.
Có lẽ bạn đọc cũng khó có thể chấp nhận suy nghĩ và hành động nêu trên của tôi. Nhưng tôi vẫn mong có những ý kiến và nhận xét của các bạn để tôi có thể nhìn lại mình.
Trân