Tôi cảm thấy cô đơn và chán nản khi sống trong cảnh lúc nào cũng bị chồng coi thường, cô đơn lạc lõng lắm. Lấy chồng chỉ được cái đỡ bị người đời dè bỉu là có ăn có học mà ế thôi, chẳng thấy sung sướng tí nào. Người ta được chồng yêu chiều cưng nựng còn mình lúc nào cũng tủi thân vì lấy phải người không tâm lý, coi thường mình, gia trưởng, độc tài… Mỗi lời nói của anh nói ra như nhát dao cứa vào tim tôi làm cho vết thương lòng trong lòng ngày càng lớn, đến nỗi chỉ cần động chạm vào khoảng đó là tôi có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Tại sao tôi khổ thế, không đạp lên dư luận để sống được nhỉ? Vợ chồng không hợp nhau thì bỏ chứ làm gì cứ phải nghĩ ngợi nhiều. Tôi đã tự nhủ với bản thân từ ngày hôm nay, nếu chồng còn có thái độ coi thường mình và gia đình mình thì sẽ chẳng nên khoan nhượng làm gì. Mỗi lần con tôi làm gì không đúng ý anh là anh lại được thể lôi ra để nói này nói nọ rồi lại chê bai chì chiết. Tôi thấy các cụ nói cấm sai “Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời”, cảm giác anh chẳng quan tâm nhiều đến vợ con, đi làm xa quanh năm ngày tháng thì thôi chứ cứ về đến nhà là lại quát tháo ầm ĩ. Chẳng hiểu sao tôi có thể sống được với chồng đến tận thời điểm này.
Tại sao tôi khổ thế, không đạp lên dư luận để sống được nhỉ? Vợ chồng không hợp nhau thì bỏ chứ làm gì cứ phải nghĩ ngợi nhiều. Tôi đã tự nhủ với bản thân từ ngày hôm nay, nếu chồng còn có thái độ coi thường mình và gia đình mình thì sẽ chẳng nên khoan nhượng làm gì. Mỗi lần con tôi làm gì không đúng ý anh là anh lại được thể lôi ra để nói này nói nọ rồi lại chê bai chì chiết. Tôi thấy các cụ nói cấm sai “Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời”, cảm giác anh chẳng quan tâm nhiều đến vợ con, đi làm xa quanh năm ngày tháng thì thôi chứ cứ về đến nhà là lại quát tháo ầm ĩ. Chẳng hiểu sao tôi có thể sống được với chồng đến tận thời điểm này.
Càng ngẫm cuộc đời này càng thấy chán, tôi cũng đi làm kiếm tiền như ai, đầu tắt mặt tối từ sáng đến tối mà chưa bao giờ nhận được lời động viên an ủi từ chồng. Ngược lại chỉ nhận được những lời mỉa mai, đay nghiến cay độc làm tôi phải suy nghĩ. Những lúc này chỉ muốn bỏ quách cho rảnh đầu, chẳng còn cảm giác yêu thương gì nữa từ anh, chỉ muốn giải phóng mình ra khỏi những lời nói cay độc để tâm hồn thanh thản, kiếm tiền nuôi dạy con. Chẳng dám hé răng một lời tâm sự với mẹ và em gái tôi vì sợ họ buồn, bạn bè cũng không dám nói vì lại sợ "xấu chàng hổ ai". Ôm cục nghẹn trong lòng tôi chỉ muốn buông xuôi cho rồi.
Tôi không bao giờ nghĩ cuộc sống gia đình mình lại tẻ nhạt đến vậy. Hàng ngày dậy từ 4h sáng, làm việc đến 6h, chuẩn bị đưa con đi học, cắm đầu vào công việc đến 7h tối mới về, cơm nước rồi cho con học, chẳng còn thời gian cho bản thân. Chồng đi làm xa, không có người phụ giúp, cuộc sống cứ thế tẻ nhạt trôi đi.
Hồi mới cưới, chồng vẫn đi làm xa nhưng buổi tối vợ chồng tíu tít tâm sự trên mạng xã hội vài giờ đồng hồ. Rồi có con cái, chồng quan tâm đến vợ ít hơn, dường như việc về nhà cuối tuần chỉ là hình thức. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình đang đi vào bế tắc hoàn toàn. Mỗi khi nghĩ đến cảnh chồng đi làm xa nhà cuối tuần về là đay nghiến, chì chiết tôi không biết dạy con, nhà cửa này nọ… rồi cạnh khóe đủ đường mà tôi nước mắt cứ chảy vào trong, bữa cơm thường xuyên chan đầy nước mắt, cổ họng nghẹn đắng.
Con đi học lớp hai rồi mà tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay số ngày thực sự hạnh phúc với cái thứ xa xỉ gọi là “cuộc sống gia đình”. Tôi muốn buông xuôi cho rồi nhưng lại nghĩ con lớn lên sẽ ra sao. Tôi từng nói thẳng với chồng về những suy nghĩ của mình, đáp lại là sự lạnh lùng vô cảm vì anh nghĩ tôi là kẻ trơ trẽn, không có liêm sỉ, khi chồng chì chiết như thế phải thay đổi cách sống này nọ.
Hồi mới cưới, chồng vẫn đi làm xa nhưng buổi tối vợ chồng tíu tít tâm sự trên mạng xã hội vài giờ đồng hồ. Rồi có con cái, chồng quan tâm đến vợ ít hơn, dường như việc về nhà cuối tuần chỉ là hình thức. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình đang đi vào bế tắc hoàn toàn. Mỗi khi nghĩ đến cảnh chồng đi làm xa nhà cuối tuần về là đay nghiến, chì chiết tôi không biết dạy con, nhà cửa này nọ… rồi cạnh khóe đủ đường mà tôi nước mắt cứ chảy vào trong, bữa cơm thường xuyên chan đầy nước mắt, cổ họng nghẹn đắng.
Con đi học lớp hai rồi mà tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay số ngày thực sự hạnh phúc với cái thứ xa xỉ gọi là “cuộc sống gia đình”. Tôi muốn buông xuôi cho rồi nhưng lại nghĩ con lớn lên sẽ ra sao. Tôi từng nói thẳng với chồng về những suy nghĩ của mình, đáp lại là sự lạnh lùng vô cảm vì anh nghĩ tôi là kẻ trơ trẽn, không có liêm sỉ, khi chồng chì chiết như thế phải thay đổi cách sống này nọ.
Tôi thấy mình chẳng có gì là quá trong cách sống, sinh hoạt hàng ngày cả, chỉ vì anh sinh ra trong gia đình thời bao cấp cũ, bố mẹ làm quan chức, rèn luyện con cái quá khắt khe và cho tôi là kẻ không biết nuôi dạy con, không làm tròn thiên chức và bổn phận của người phụ nữ châu Á, kiếm tiền ra cũng chẳng để làm gì. Hãy cho tôi lời khuyên làm sao sống tiếp phần đời còn lại để nuôi dạy con cái.
Mùi