Bạn của em gái tôi tới nhà bố mẹ tôi chơi mặc cái áo có vẻ mát mẻ một tí, về nhà vợ đùng đùng giận dỗi với tôi, chửi rủa cô bé kia đủ thứ xấu xa.
Công việc hiện tại có nhiều áp lực nhưng tôi đang chán nản chuyện gia đình và chẳng có tâm trí nào làm việc, xin được chia sẻ cùng các bạn với tư cách là một người đã kết hôn, hy vọng qua chia sẻ của tôi các bạn có thể hình dung phần nào các khó khăn có thể gặp phải của cuộc sống sau hôn nhân.
Tôi 35 tuổi, vợ 33, chúng tôi có một bé trai. Tôi có hơn hai bằng đại học chính quy, làm vị trí khá tốt ở một công ty nước ngoài, lương so với mặt bằng chung khá cao. Vợ tôi có bằng cao học, công việc ổn định, lương khá. Chúng tôi đã có nhà riêng, con cái với hai bên nội ngoại hết lòng hỗ trợ nên chúng tôi có thể yên tâm đi làm. Lúc bình thường, nhà tôi đầy ắp tiềng cười. Lúc không bình thường là khi cơn ghen của vợ tôi nổi lên, gia đình ngột ngạt, chán nản.
Gần đây, tỷ lệ “lúc không bình thường” càng ngày càng áp đảo “lúc bình thường”. Vợ tôi, nếu không kể tới việc ghen tuông, không tin tưởng chồng thì cô ấy là người vợ tốt, biết chăm lo gia đình, nhưng tính ghen càng ngày càng tăng. Chắc chắn nhiều bạn sẽ nói ngay: Chắc anh như thế nào đấy cho nên vợ mới không tin tưởng và hay ghen, anh hãy tự xem lại mình trước đã.
Con người và cách sống của tôi như thế này: Không hút thuốc lá, không bồ bịch trai gái lăng nhăng, không thích bia rượu nhưng thích tụ tập bạn bè để ăn uống, xã giao (Tôi nói “thích tụ tập” chứ thực tế hầu như không xảy ra, chỉ xem đây là nhu cầu giao tiếp trong xã hội, một nhu cầu căn bản của con người). Tôi tuyệt đối hiếu thảo với ông bà cha mẹ, bất kể là cha mẹ ruột hay cha mẹ vợ. Đọc trên báo thấy nhiều chị vợ tâm sự, đại loại phải giấu chồng từng đồng để mua cái này cái kia cho cha mẹ ruột, rồi bị chồng phát hiện chì chiết. Tôi không bao giờ để điều đó xảy ra, ngược lại xem việc giúp cha mẹ vợ trong khả năng của mình là điều cần phải làm, không có gì bàn cãi.
Tôi xem vợ chồng là bình đẳng, không bao giờ coi việc nấu cơm, giặt đồ, quét nhà là nhiệm vụ của vợ, tôi luôn làm điều đó cùng vợ. Tôi tôn trọng tự do riêng tư của vợ, không bao giờ lén xem điện thoại, không bao giờ dò xét, luôn khuyến khích vợ muốn đi gặp bạn bè, đồng nghiệp thì cứ đi để tạo mối quan hệ xã giao. Một tuần sống và làm việc của tôi như sau: Từ thứ hai tới thứ bảy, sáng đúng 7h30 ra khỏi nhà, chiều khoảng 17h30 có mặt ở nhà (nếu không bị kẹt xe), ngày nào cũng như ngày đó. Thỉnh thoảng (mấy tháng một lần khi công ty có người mới vào hoặc chia tay họ mời đi ăn nhưng nếu đi cũng chỉ tối đa 20h30 có mặt ở nhà). Chủ nhật nếu không đi siêu thị với vợ con thì ở nhà cả ngày.
Thế mà tôi bị vợ kiểm soát nghiêm ngặt. Cô ấy kiểm tra điện thoại tôi, bất kỳ một cuộc điện thoại nào tới là vợ tôi đều cho người đó đang có ý đồ gì đó rồi ghen. Tôi chỉ cần đi làm về trễ hơn bình thường khoảng 30 phút là có chuyện, sẽ có một loạt những suy diễn là tôi đã hẹn hò, nọ kia. Vợ không bao giờ nghĩ đủ thứ chuyện có thể xảy ra: họp ra trễ, thủng bánh xe, kẹt xe… Khi tôi có tiệc với công ty, 18h30 chưa thấy về là bắt đầu nhận được tin nhắn, điện thoại hối thúc. Về tới nhà chắc chắn có một cái mặt bị xị đón tiếp.
Bạn của em gái tôi tới nhà bố mẹ tôi chơi, mặc cái áo có vẻ mát mẻ một tí, về nhà đùng đùng giận dỗi với tôi, chửi rủa cô bé kia đủ thứ xấu xa. Chẳng hiểu cái này liên quan gì tới tôi. Lễ tốt nghiệp của tôi, khi chụp hình tôi ngồi phía trước, mấy hàng xếp phía sau, ngay phía sau tôi có nam có nữ, hình chụp ra khi nhìn vào sẽ có một bàn tay đặt lên vai tôi, nhìn thoáng qua có vẻ như tay của bạn nữ, thế là vợ tôi đùng đùng nổi giận, khi nhìn kỹ lại là tay của một anh kế bên. Chỉ như vậy, và sóng gió nổi lên.
Cuộc sống hiện tại đối với tôi càng ngày càng trở nên bế tắc, tôi nói nửa đùa nửa thật với vợ: Anh sống được với em từ trước tới giờ vì đã không cho mình là con người, mà là một thứ gì đó bởi mọi tự do không còn, mọi quan hệ xã hội bị cắt đứt. Trong lúc viết những dòng này, tôi nhận được tin nhắn từ vợ: “Anh nhờ nhà nội đón con, hôm nay em tắt điện thoại và không muốn nói chuyện với bất kỳ ai”, “Em không bao giờ chấp nhận chuyện anh chở người khác, và nói là “quá giang”. Lý do của chuyện này như sau: Sáng nay tôi thấy có số điện thoại lạ gọi nhỡ, mà gọi tới ba lần, bình thường tôi ít khi nào gọi lại nhưng nhìn số tôi đoán của nhân viên công ty nên gọi lại. Cô này cùng công ty (có chồng con rồi) gọi hỏi tôi cho quá giang, tôi trả lời là đã đi rồi, không quá giang được. Lúc đó vợ tôi đứng bên cạnh nghe được và có chuyện xảy ra.
Vậy lỗi của tôi trong trường hợp này là gì? Làm sao tôi kiểm soát được hành vi của người khác, không lẽ tôi phải gặp từng người để nói là đừng có gọi cho tôi, đừng có liên lạc bất kỳ gì với tôi sao? Tôi chấp nhận đánh đổi mọi cái để mong gia đình êm ấm, vui vẻ, kể cả không còn là con người, đổi lại kết quả ra sao? Chỉ một chữ: "Nản". Có lẽ tôi cần phải trở về làm con người.
Gia đình tôi, xét về cách nhìn nhận bình thường, đầy đủ các tiêu chí để có thể trở thành gia đình hạnh phúc, thực tế lại không vậy. Tại sao? Tất cả tại căn bệnh quái ác không thuốc trị: Không tin tưởng và ghen. Các bạn đọc bài này xin đừng ném đá ai, đừng phán xét ai đúng sai. Tôi chỉ muốn nêu ra một hoàn cảnh để mọi người, nhất là các bạn sắp kết hôn cùng thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không hoàn cảnh nào giống hoàn cảnh nào.
Tôi 35 tuổi, vợ 33, chúng tôi có một bé trai. Tôi có hơn hai bằng đại học chính quy, làm vị trí khá tốt ở một công ty nước ngoài, lương so với mặt bằng chung khá cao. Vợ tôi có bằng cao học, công việc ổn định, lương khá. Chúng tôi đã có nhà riêng, con cái với hai bên nội ngoại hết lòng hỗ trợ nên chúng tôi có thể yên tâm đi làm. Lúc bình thường, nhà tôi đầy ắp tiềng cười. Lúc không bình thường là khi cơn ghen của vợ tôi nổi lên, gia đình ngột ngạt, chán nản.
Gần đây, tỷ lệ “lúc không bình thường” càng ngày càng áp đảo “lúc bình thường”. Vợ tôi, nếu không kể tới việc ghen tuông, không tin tưởng chồng thì cô ấy là người vợ tốt, biết chăm lo gia đình, nhưng tính ghen càng ngày càng tăng. Chắc chắn nhiều bạn sẽ nói ngay: Chắc anh như thế nào đấy cho nên vợ mới không tin tưởng và hay ghen, anh hãy tự xem lại mình trước đã.
Con người và cách sống của tôi như thế này: Không hút thuốc lá, không bồ bịch trai gái lăng nhăng, không thích bia rượu nhưng thích tụ tập bạn bè để ăn uống, xã giao (Tôi nói “thích tụ tập” chứ thực tế hầu như không xảy ra, chỉ xem đây là nhu cầu giao tiếp trong xã hội, một nhu cầu căn bản của con người). Tôi tuyệt đối hiếu thảo với ông bà cha mẹ, bất kể là cha mẹ ruột hay cha mẹ vợ. Đọc trên báo thấy nhiều chị vợ tâm sự, đại loại phải giấu chồng từng đồng để mua cái này cái kia cho cha mẹ ruột, rồi bị chồng phát hiện chì chiết. Tôi không bao giờ để điều đó xảy ra, ngược lại xem việc giúp cha mẹ vợ trong khả năng của mình là điều cần phải làm, không có gì bàn cãi.
Tôi xem vợ chồng là bình đẳng, không bao giờ coi việc nấu cơm, giặt đồ, quét nhà là nhiệm vụ của vợ, tôi luôn làm điều đó cùng vợ. Tôi tôn trọng tự do riêng tư của vợ, không bao giờ lén xem điện thoại, không bao giờ dò xét, luôn khuyến khích vợ muốn đi gặp bạn bè, đồng nghiệp thì cứ đi để tạo mối quan hệ xã giao. Một tuần sống và làm việc của tôi như sau: Từ thứ hai tới thứ bảy, sáng đúng 7h30 ra khỏi nhà, chiều khoảng 17h30 có mặt ở nhà (nếu không bị kẹt xe), ngày nào cũng như ngày đó. Thỉnh thoảng (mấy tháng một lần khi công ty có người mới vào hoặc chia tay họ mời đi ăn nhưng nếu đi cũng chỉ tối đa 20h30 có mặt ở nhà). Chủ nhật nếu không đi siêu thị với vợ con thì ở nhà cả ngày.
Thế mà tôi bị vợ kiểm soát nghiêm ngặt. Cô ấy kiểm tra điện thoại tôi, bất kỳ một cuộc điện thoại nào tới là vợ tôi đều cho người đó đang có ý đồ gì đó rồi ghen. Tôi chỉ cần đi làm về trễ hơn bình thường khoảng 30 phút là có chuyện, sẽ có một loạt những suy diễn là tôi đã hẹn hò, nọ kia. Vợ không bao giờ nghĩ đủ thứ chuyện có thể xảy ra: họp ra trễ, thủng bánh xe, kẹt xe… Khi tôi có tiệc với công ty, 18h30 chưa thấy về là bắt đầu nhận được tin nhắn, điện thoại hối thúc. Về tới nhà chắc chắn có một cái mặt bị xị đón tiếp.
Bạn của em gái tôi tới nhà bố mẹ tôi chơi, mặc cái áo có vẻ mát mẻ một tí, về nhà đùng đùng giận dỗi với tôi, chửi rủa cô bé kia đủ thứ xấu xa. Chẳng hiểu cái này liên quan gì tới tôi. Lễ tốt nghiệp của tôi, khi chụp hình tôi ngồi phía trước, mấy hàng xếp phía sau, ngay phía sau tôi có nam có nữ, hình chụp ra khi nhìn vào sẽ có một bàn tay đặt lên vai tôi, nhìn thoáng qua có vẻ như tay của bạn nữ, thế là vợ tôi đùng đùng nổi giận, khi nhìn kỹ lại là tay của một anh kế bên. Chỉ như vậy, và sóng gió nổi lên.
Cuộc sống hiện tại đối với tôi càng ngày càng trở nên bế tắc, tôi nói nửa đùa nửa thật với vợ: Anh sống được với em từ trước tới giờ vì đã không cho mình là con người, mà là một thứ gì đó bởi mọi tự do không còn, mọi quan hệ xã hội bị cắt đứt. Trong lúc viết những dòng này, tôi nhận được tin nhắn từ vợ: “Anh nhờ nhà nội đón con, hôm nay em tắt điện thoại và không muốn nói chuyện với bất kỳ ai”, “Em không bao giờ chấp nhận chuyện anh chở người khác, và nói là “quá giang”. Lý do của chuyện này như sau: Sáng nay tôi thấy có số điện thoại lạ gọi nhỡ, mà gọi tới ba lần, bình thường tôi ít khi nào gọi lại nhưng nhìn số tôi đoán của nhân viên công ty nên gọi lại. Cô này cùng công ty (có chồng con rồi) gọi hỏi tôi cho quá giang, tôi trả lời là đã đi rồi, không quá giang được. Lúc đó vợ tôi đứng bên cạnh nghe được và có chuyện xảy ra.
Vậy lỗi của tôi trong trường hợp này là gì? Làm sao tôi kiểm soát được hành vi của người khác, không lẽ tôi phải gặp từng người để nói là đừng có gọi cho tôi, đừng có liên lạc bất kỳ gì với tôi sao? Tôi chấp nhận đánh đổi mọi cái để mong gia đình êm ấm, vui vẻ, kể cả không còn là con người, đổi lại kết quả ra sao? Chỉ một chữ: "Nản". Có lẽ tôi cần phải trở về làm con người.
Gia đình tôi, xét về cách nhìn nhận bình thường, đầy đủ các tiêu chí để có thể trở thành gia đình hạnh phúc, thực tế lại không vậy. Tại sao? Tất cả tại căn bệnh quái ác không thuốc trị: Không tin tưởng và ghen. Các bạn đọc bài này xin đừng ném đá ai, đừng phán xét ai đúng sai. Tôi chỉ muốn nêu ra một hoàn cảnh để mọi người, nhất là các bạn sắp kết hôn cùng thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không hoàn cảnh nào giống hoàn cảnh nào.
Nhật